Ở tuổi 93, Mẹ Việt Nam anh hùng Nguyễn Thị Cháu đã trải qua nhiều biến cố lớn và hiện đang đối mặt với bệnh tim. Gần đây, do vợ chồng người con trai út phải ra nước ngoài, bà đã được vợ chồng con gái đón xuống thành phố Vinh để tiện chăm sóc. Mẹ Cháu, một biểu tượng của lòng kiên cường và hy sinh, vẫn không ngừng nhớ về hai người con trai liệt sĩ của mình.
Bà Hoàng Thị Hòa, con gái thứ ba của mẹ Cháu, chia sẻ rằng mẹ thường ngủ rất ít và thường rủ rỉ kể chuyện về quá khứ. Mẹ kể về những ngày cày cấy, về hai người con trai của mình là anh Hoàng Văn Xoan và anh Hoàng Trung Tính. “Mẹ bảo thương hai anh, ngày ra đi đánh giặc, bữa cơm còn không no…”, bà Hòa kể.
Khi nhắc đến hai người con trai liệt sĩ, mẹ Cháu ngước đôi mắt đã mờ đục ra phía cửa như trông ngóng điều gì đó. Gia đình bà Cháu có 7 người con, trong đó anh Hoàng Văn Xoan (sinh năm 1950) là con cả, và anh Hoàng Trung Tính (sinh năm 1954) là con thứ hai. Nhà đông con và nghèo khó, bữa cơm thường phải độn khoai, độn sắn, rau má. Năm 1968, cuộc kháng chiến chống Mỹ cứu nước bước vào giai đoạn ác liệt nhất, anh Xoan, khi đó mới 18 tuổi, đã xung phong ra trận. Mẹ lo lắng nhưng không thể giữ con lại khi đất nước đang cần.
Anh Xoan tham gia chiến đấu ở chiến trường Trị Thiên và chỉ gửi về gia đình hai lá thư. “Con vẫn khỏe, vẫn chiến đấu hăng say, bao giờ hết giặc con về”, mẹ Cháu vẫn ôm mãi lá thư ấy, mong anh bình an.
Năm 1970, khi anh Xoan đang chiến đấu ở chiến trường ác liệt, anh Tính, khi đó mới 17 tuổi, viết đơn tình nguyện nhập ngũ. Anh Tính nghịch ngợm và sôi nổi hơn anh Xoan, rất thích đi bộ đội. Dù chưa đến tuổi nhập ngũ, anh Tính đã khăng khăng xin bố mẹ ký vào đơn để được ra trận. Anh Tính được biên chế vào đơn vị đặc công thuộc Tỉnh đội Nghệ An và ít có dịp về thăm nhà.
Tháng 3/1972, đơn vị anh Tính được lệnh hành quân sang Lào làm nhiệm vụ. Trước khi lên đường, anh về thăm nhà và ăn bữa cơm độn ngô cuối cùng với gia đình. Đó là lần cuối cùng bà Hòa gặp anh trai mình.
Chỉ trong vòng hai năm, gia đình mẹ Cháu nhận được ba giấy báo tử. Tháng 12/1972, tin anh Tính hy sinh trong một trận đánh vào bãi mìn ở Lào đã lan truyền trong làng. Dù gia đình cố giấu, tin tức vẫn đến tai mẹ Cháu, khiến bà gục ngã. Chỉ vài tháng sau, thêm hai giấy báo tử của người em trai út Nguyễn Văn Niên (sinh năm 1948) và người con trai cả Hoàng Văn Xoan được gửi về. Nỗi đau quá lớn đã khiến mẹ Cháu mắc bệnh tim và nhiều lần ngất xỉu khi thấy bóng ai mặc áo quần bộ đội đi qua con đường trước nhà.
Mẹ Cháu đã được Chủ tịch nước phong tặng danh hiệu Mẹ Việt Nam anh hùng vì sự hy sinh và cống hiến thầm lặng của bà cho sự nghiệp đấu tranh giành độc lập dân tộc. Dù nỗi đau vẫn chưa thể liền sẹo, mẹ Cháu vẫn hy vọng có thể tìm thấy hài cốt của hai người con trai. Gia đình bà Hòa đã nhiều lần đi tìm thông tin về nơi an táng các anh nhưng chưa lần ra manh mối.
Mới đây, mẹ Cháu đã được lấy mẫu để thực hiện giám định ADN phục vụ công tác xác minh thông tin liệt sĩ. Mẹ tin rằng bằng cách này, sẽ sớm tìm và đưa các con trở về.
Câu chuyện của mẹ Nguyễn Thị Cháu là một minh chứng sống động về lòng kiên cường và tình yêu thương vô bờ bến của những người mẹ, người vợ, người chị trong cuộc chiến vệ quốc vĩ đại. Họ đã lặng thầm hy sinh, gánh vác trách nhiệm hậu phương để tiếp sức cho tiền tuyến. Những người phụ nữ như mẹ Cháu là sợi chỉ vàng, lóng lánh và rực rỡ, dệt nên bức tranh hòa bình và sự trường tồn của dân tộc.
Nguồn: Dân trí