Những câu truyện cổ tích song ngữ với vốn từ vựng cơ bản, giúp các bé có thể tiếp cận tiếng Anh chủ động và cải thiện các kỹ năng nghe của mình.
Cô nàng ngủ trong rừng
Nội dung tiếng Anh
In times past there lived a king and queen, who said to each other every day of their lives, “Would that we had a child!” and yet they had none. But it happened once that when the queen was bathing, there came a frog out of the water, and he squatted on the ground, and said to her: “Thy wish shall be fulfilled; before a year has gone by, thou shalt bring a daughter into the world.”
And as the frog foretold, so it happened; and the queen bore a daughter so beautiful that the king could not contain himself for joy, and he ordained a great feast. Not only did he bid to it his relations, friends, and acquaintances, but also the wise women, that they might be kind and favourable to the child. There were thirteen of them in his kingdom, but as he had only provided twelve golden plates for them to eat from, one of them had to be left out.
However, the feast was celebrated with all splendour; and as it drew to an end, the wise women stood forward to present to the child their wonderful gifts: one bestowed virtue, one beauty, a third riches, and so on, whatever there is in the world to wish for.
And when eleven of them had said their say, in came the uninvited thirteenth, burning to revenge herself, and without greeting or respect, she cried with a loud voice: “In the fifteenth year of her age the princess shall prick herself with a spindle and shall fall down dead.”
And without speaking one more word she turned away and left the hall. Everyone was terrified at her saying, when the twelfth came forward, for she had not yet bestowed her gift, and though she could not do away with the evil prophecy, yet she could soften it, so she said: “The princess shall not die, but fall into a deep sleep for a hundred years.”
Now the king, being desirous of saving his child even from this misfortune, gave commandment that all the spindles in his kingdom should be burnt up. The maiden grew up, adorned with all the gifts of the wise women; and she was so lovely, modest, sweet, and kind and clever, that no one who saw her could help loving her.
It happened one day, she being already fifteen years old, that the king and queen rode abroad, and the maiden was left behind alone in the castle. She wandered about into all the nooks and corners, and into all the chambers and parlours, as the fancy took her, till at last she came to an old tower.
She climbed the narrow winding stair which led to a little door, with a rusty key sticking out of the lock; she turned the key, and the door opened, and there in the little room sat an old woman with a spindle, diligently spinning her flax.
Ảnh minh họa.
“Good day, mother,” said the princess, “what are you doing?” – “I am spinning,” answered the old woman, nodding her head. “What thing is that that twists round so briskly?” asked the maiden, and taking the spindle into her hand she began to spin; but no sooner had she touched it than the evil prophecy was fulfilled, and she pricked her finger with it. In that very moment she fell back upon the bed that stood there, and lay in a deep sleep.
And this sleep fell upon the whole castle; the king and queen, who had returned and were in the great hall, fell fast asleep, and with them the whole court. The horses in their stalls, the dogs in the yard, the pigeons on the roof, the flies on the wall, the very fire that flickered on the hearth, became still, and slept like the rest; and the meat on the spit ceased roasting, and the cook, who was going to pull the scullion’s hair for some mistake he had made, let him go, and went to sleep.
And the wind ceased, and not a leaf fell from the trees about the castle. Then round about that place there grew a hedge of thorns thicker every year, until at last the whole castle was hidden from view, and nothing of it could be seen but the vane on the roof.
And a rumour went abroad in all that country of the beautiful sleeping Rosamond, for so was the princess called; and from time to time many kings’ sons came and tried to force their way through the hedge; but it was impossible for them to do so, for the thorns held fast together like strong hands, and the young men were caught by them, and not being able to get free, there died a lamentable death.
Many a long year afterwards there came a king’s son into that country, and heard an old man tell how there should be a castle standing behind the hedge of thorns, and that there a beautiful enchanted princess named Rosamond had slept for a hundred years, and with her the king and queen, and the whole court.
The old man had been told by his grandfather that many king’s sons had sought to pass the thorn-hedge, but had been caught and pierced by the thorns, and had died a miserable death. Then said the young man: “Nevertheless, I do not fear to try; I shall win through and see the lovely Rosamond.”
The good old man tried to dissuade him, but he would not listen to his words. For now the hundred years were at an end, and the day had come when Rosamond should be awakened. When the prince drew near the hedge of thorns, it was changed into a hedge of beautiful large flowers, which parted and bent aside to let him pass, and then closed behind him in a thick hedge.
When he reached the castle-yard, he saw the horses and brindled hunting-dogs lying asleep, and on the roof the pigeons were sitting with their heads under their wings. And when he came indoors, the flies on the wall were asleep, the cook in the kitchen had his hand uplifted to strike the scullion, and the kitchen-maid had the black fowl on her lap ready to pluck.
Then he mounted higher, and saw in the hall the whole court lying asleep, and above them, on their thrones, slept the king and the queen.
And still he went farther, and all was so quiet that he could hear his own breathing; and at last he came to the tower, and went up the winding stair, and opened the door of the little room where Rosamond lay. And when he saw her looking so lovely in her sleep, he could not turn away his eyes; and presently he stooped and kissed her.
And she awaked, and opened her eyes, and looked very kindly on him. And she rose, and they went forth together, and the king and the queen and whole court waked up, and gazed on each other with great eyes of wonderment.
And the horses in the yard got up and shook themselves, the hounds sprang up and wagged their tails, the pigeons on the roof drew their heads from under their wings, looked round, and flew into the field, the flies on the wall crept on a little farther, the kitchen fire leapt up and blazed, and cooked the meat, the joint on the spit began to roast, the cook gave the scullion such a box on the ear that he roared out, and the maid went on plucking the fowl.
Then the wedding of the Prince and Rosamond was held with all splendour, and they lived very happily together until their lives’ end.
Nội dung tiếng Việt
Ngày xưa, có một ông vua và một bà hoàng hậu ngày nào cũng mong: “Ước gì mình có một con nhỉ ?.” Nhưng ước mà có vua và hoàng hậu vẫn chưa có con.
Một hoàng hậu đang tắm thì có một con cóc ở dưới nước nhảy lên bờ nói với bà:
– Điều bà mong ước lâu dài sẽ thành sự việc. Hết năm nay cô sẽ sinh con gái.
I result is true. Hoàng hậu sinh con gái đẹp tuyệt trần. Vua thích lắm, mở hội ăn lớn. Vua mời tất cả các bà con họ hàng, bạn bè thân hữu, người làm quen và mời cả các bà để họ tận tâm chăm sóc, thương yêu con mình.
Trong giờ nước có đề bà bà. Nhưng vua chỉ có vàng hai đĩa kim loại, do đó một bà mẹ không được mời.
Hội hè linh đình. Lúc sắp tàn, các bà ấy đến niệm chú mừng công chúa: Bà đầu đức hạnh, bà thứ hai chúc sắc đẹp, bà thứ ba chúc giàu sang, phú quý… Cứ như vậy các bà chúc mừng công chúa. Những điều tốt đẹp có thể mơ ước ở trần gian.
Bà thứ mười một lời chúc bình thường thì bà xuất hiện lần thứ ba. Bà muốn trả thù vì không được mời dự tiệc. Cô ấy tiến hành xăm tiến tới chỗ công chúa có duyên nhìn, chào ai. Bà ấy hét lên:
– Đến năm tuổi công chúa sẽ bị mắc kẹt trong đám cưới rồi phải lăn ra chết!
Không thèm nói thêm nửa lời, bà đi ra khỏi phòng. Mọi người đang kinh hoàng thì bà thứ hai bước ra. Bà tuy không có lời chúc tụng công chúa nhưng lời chú của bà cũng không giải được lời chú độc địa kia, mà chỉ làm giảm nhẹ thôi. Bà nói:
– Công chúa sẽ không chết, mà chỉ ngủ một giấc dài trong năm.
Nhà vua muốn tránh cho con từ biến thành lệnh cấm sợi dây trong cả nước. Tất cả những lời chúc của các bà đều thành sự thật: công chúa xinh đẹp, đức hạnh, thùy mị, thông minh, ai cũng phải yêu.
Chuyện xảy ra đúng lúc công chúa mười tuổi. Hôm nay, vua và hoàng hậu đi xa, công chúa ở nhà một mình, mành đi lang thang khắp cung điện, tạt vào xem tất cả các phòng và các phòng.
Ảnh minh họa.
Sau cùng nàng tới một chiếc thang, nàng từng bước lên từng bậc thang theo lối thoát hiểm và dừng chân trước một chiếc cửa sổ nhỏ. Ổ khóa có một chiếc điện thoại đã được mài mòn, cô ấy cầm quay, mở cửa tung ra. Trong buồng có một bà già đang ngồi điều khiển sợi dây. Nàng hỏi:
– Cháu xin chào bà, bà đang làm gì vậy?
Bà trưởng lão trả lời:
– Bà đang kéo sợi.
– Cái gì nhảy nhanh như cắt thế kia hẽm bà?
Cô ấy vừa chạm vào xa sợi dây thì lời của bà thứ ba hiệu nghiệm: cô ấy bị mắc kẹt vào tay. Cô ngã ngay xuống màn hình cạnh đó và đi. Cùng lúc, cả cung điện cũng rơi vào giấc ngủ chập chờn. Vua và hoàng hậu vừa về, mới bước chân vào buồng ngủ luôn. Cả triều đình cũng lăn ra ngủ.
Ngựa trong chuồng, chó ngoài sân, bồ câu trên mái nhà, đậu trên tường, tất cả đều ngủ. Cả bếp lửa ngọn lửa cũng đang chờ yên lặng. Máy quay cũng không ngừng xèo xèo. Bác đầu bếp thấy phụ chú trí nhớ, đang cài tóc chú, bác cũng thả ngủ. Gió ngừng thổi. Cây trước lâu đài không rụng lá.
Quanh lâu đài, bụi hồng gai mọc mỗi ngày, phủ kín cả đài lâu đài, chẳng thấy gì nữa, cả lá cờ trên mái cũng không thấy. Sau ở miền ấy, nhân dân truyền tải lại có một bông hồng xinh đẹp đang ngủ say.
Người ta gọi công chúa là công chúa Hồng Hoa. Thỉnh thoảng cũng có một số hoàng tử nghe kể về câu chuyện truyền thông thuyết phục chui vào bụi gai tìm vào lâu đài, nhưng bụi gai như có tay giữ lại, khiến họ bị tắc nghẽn.
If the year month float. Một ngày kia có một hoàng tử tới nước. Chàng nghe một lão luyện lại sau bụi gai có một đài lâu đài, ở đó nàng có công chúa Hồng Hoa ngủ say đã được trăm năm.
Vua, hoàng hậu và cả triều đình đều ngủ yên. Ông già bảo mật là theo tổ phụ lại, có nhiều hoàng tử tìm cách chui qua bụi hồng gai nhưng đều bị mắc lại ở đó.
Nghe xong, hoàng tử nói:
– Con không sợ, con muốn tới đó để gặp nàng Hồng Hoa xinh đẹp.
Ông già hết sức ngăn cản, nhưng hoàng tử không nghe.
Các giấc ngủ ngàn năm đã qua, đến lúc công chúa Hồng Hoa tỉnh giấc. Hoàng tử đến gần bụi gai thì chỉ thấy toàn những bông hồng tươi như đón chào và thư giãn để chàng đi khỏi xây xát. Chàng đi qua đâu bụi hồng gai khép lại đến đó.
Vào tới sân lâu đài, chàng thấy ngựa và những chú chó tam thể đang ngủ. Trên mái nhà, chim bồ câu rúc đầu vào cánh yên lặng. Chàng vào cung cấp đậu trên tường, bác đầu bếp ngủ trong tư thế nâng tay như định đầu chú phụ bếp.
Còn cô hầu gái đi khi đang ngồi làm lông gà đen. Chàng đi vào điện cả triều đình ngủ. Trên ngai vàng và hoàng hậu cũng đang ngủ. Tôi im lặng như tờ giấy. Có thể nghe thấy hơi thở của chàng. Tiếp tục đi, chàng đến trước một căn phòng, đó chính là căn phòng của công chúa Hồng Hoa ngủ.
Chàng mở cửa bước vào nàng, tạo dáng đẹp lộng lẫy. Chàng ngắm nhìn không rời mắt, rồi bắt đầu hôn nàng. Chàng vừa chạm môi thì công chúa Hồng Hoa tỉnh. Nàng hãy mở mắt nhìn chàng trìu mến. Hai người dắt tay nhau đi xuống lầu. Vua, rồi hoàng hậu và cả triều đình đều tỉnh dậy.
Ngựa ngoài sân đứng dậy quẫy mình, chó săn nhảy lên ngoe nguẩy đuôi, câu trên mái nhà cổ, ngóc đầu nhìn rồi bay ra cánh đồng, gác lại trên tường tiếp tục bò, lửa trong bếp lại lên, tắt chờn và chế độ ăn, thịt quay lại xèo xèo, bác đầu bếp cho chú phụ bếp một bạt tai kêu toáng lên, cô hầu bếp làm nốt lông gà.
Lễ phục của hoàng tử và công chúa Hồng Hoa được tổ chức linh đình. Hai vợ chồng trọn đời hạnh phúc.
Cô bé lọ lem
Nội dung tiếng Anh
Once upon a time… there lived an unhappy young girl. Unhappy she was, for her mother was dead, her father had married another woman, a widow with two daughters, and her stepmother didn’t like her one little bit. All the nice things, kind thoughts and loving touches were for her own daughters.
And not just the kind thoughts and love, but also dresses, shoes, shawls, delicious food, comfy beds, as well as every home comfort. All this was laid on for her daughters. But, for the poor unhappy girl, there was nothing at all.
No dresses, only her stepsisters’ hand-me-downs. No lovely dishes, nothing but scraps. No nice rests and comfort. For she had to work hard all day, and only when evening came was she allowed to sit for a while by the fire, near the cinders. That is how she got her nickname, for everybody called her Cinderella. Cinderella used to spend long hours all alone talking to the cat. The cat said,
“Miaow”, which really meant, “Cheer up! You have something neither of your stepsisters have and that is beauty.”
It was quite true. Cinderella, even dressed in rags with a dusty gray face from the cinders, was a lovely girl. While her stepsisters, no matter how splendid and elegant their clothes, were still clumsy, lumpy and ugly and always would be.
One day, beautiful new dresses arrived at the house. A ball was to be held at Court and the stepsisters were getting ready to go to it. Cinderella, didn’t even dare ask, “What about me?” for she knew very well what the answer to that would be:
“You? My dear girl, you’re staying at home to wash the dishes, scrub the floors and turn down the beds for your stepsisters. They will come home tired and very sleepy.” Cinderella sighed at the cat.
“Oh dear, I’m so unhappy!” and the cat murmured “Miaow”.
Suddenly something amazing happened. In the kitchen, where Cinderella was sitting all by herself, there was a burst of light and a fairy appeared.
“Don’t be alarmed, Cinderella,” said the fairy. “The wind blew me your sighs. I know you would love to go to the ball. And so you shall!”
“How can I, dressed in rags?” Cinderella replied. “The servants will turn me away!” The fairy smiled. With a flick of her magic wand… Cinderella found herself wearing the most beautiful dress, the loveliest ever seen in the realm.
“Now that we have settled the matter of the dress,” said the fairy, “we’ll need to get you a coach. A real lady would never go to a ball on foot!”
“Quick! Get me a pumpkin!” she ordered.
“Oh of course,” said Cinderella, rushing away. Then the fairy turned to the cat.
“You, bring me seven mice!”
“Seven mice!” said the cat. “I didn’t know fairies ate mice too!”
“They’re not for eating, silly! Do as you are told!… and, remember they must be alive!”
Cinderella soon returned with a fine pumpkin and the cat with seven mice he had caught in the cellar.
“Good!” exclaimed the fairy. With a flick of her magic wand… wonder of wonders! The pumpkin turned into a sparkling coach and the mice became six white horses, while the seventh mouse turned into a coachman, in a smart uniform and carrying a whip. Cinderella could hardly believe her eyes.
“I shall present you at Court. You will soon see that the Prince, in whose honor the ball is being held, will be enchanted by your loveliness. But remember! You must leave the ball at midnight and come home. For that is when the spell ends. Your coach will turn back into a pumpkin, the horses will become mice again and the coachman will turn back into a mouse… and you will be dressed again in rags and wearing clogs instead of these dainty little slippers! Do you understand?” Cinderella smiled and said.
“Yes, I understand!”
When Cinderella entered the ballroom at the palace, a hush fell. Everyone stopped in mid-sentence to admire her elegance, her beauty and grace.
Ảnh minh họa.
“Who can that be?” people asked each other. The two stepsisters also wondered who the newcomer was, for never in a month of Sundays, would they ever have guessed that the beautiful girl was really poor Cinderella who talked to the cat!
When the prince set eyes on Cinderella, he was struck by her beauty. Walking over to her, he bowed deeply and asked her to dance. And to the great disappointment of all the young ladies, he danced with Cinderella all evening.
“Who are you, fair maiden?” the Prince kept asking her. But Cinderella only replied:
“What does it matter who I am! You will never see me again anyway.”
“Oh, but I shall, I’m quite certain!” he replied.
Cinderella had a wonderful time at the ball… But, all of a sudden, she heard the sound of a clock: the first stroke of midnight! She remembered what the fairy had said, and without a word of goodbye she slipped from the Prince’s arms and ran down the steps. As she ran she lost one of her slippers, but not for a moment did she dream of stopping to pick it up! If the last stroke of midnight were to sound… oh… what a disaster that would be! Out she fled and vanished into the night.
The Prince, who was now madly in love with her, picked up her slipper and said to his ministers,
“Go and search everywhere for the girl whose foot this slipper fits. I will never be content until I find her!” So the ministers tried the slipper on the foot of all the girls… and on Cinderella’s foot as well… Surprise! The slipper fitted perfectly.
“That awful untidy girl simply cannot have been at the ball,” snapped the stepmother. “Tell the Prince he ought to marry one of my two daughters! Can’t you see how ugly Cinderella is! Can’t you see?”
Suddenly she broke off, for the fairy had appeared.
“That’s enough!” she exclaimed, raising her magic wand. In a flash, Cinderella appeared in a splendid dress, shining with youth and beauty. Her stepmother and stepsisters gaped at her in amazement, and the ministers said,
“Come with us, fair maiden! The Prince awaits to present you with his engagement ring!” So Cinderella joyfully went with them, and lived happily ever after with her Prince. And as for the cat, he just said “Miaow”!
Nội dung tiếng Việt
Ngày xưa, có một nhà giàu vợ chết sớm để lại cho ông một cô con gái độc nhất. Sau này, ông ta cưới một bà vợ kế Bà này tính tình rất cay nghiệt và đanh ác. Bà ta cũng có hai cô con gái tính nết giống hệt mẹ. Còn cô con gái con bà vợ trước thì vừa đẹp người lại đẹp nết, tính tình hiền lành, tốt bụng chẳng khác gì mẹ cô hồi còn sống.
Vốn ghen ghét đứa con chồng nết na thùy mị được mọi người quý mến hơn hai cô con gái xấu người xấu nết của mình, bà ta bắt cô chị phải làm lụng vất vả suốt ngày để hầu hạ cả nhà: nào gánh nước, nấu ăn, rửa bát, nào lau cầu thang, quét dọn buồng riêng của bà và của hai cô em gái.
Đã thế cô chị lại phải ngủ một mình trên gác xép chứa đồ đạc tối tăm, bụi bặm. Còn hai cô em được ngủ trong một căn buồng sang trọng trên những chiếc giường nệm trắng tinh, có cả tủ gương bóng lộn.
Cô bé đáng thương đành kiên nhẫn chịu khổ không dám than thở nửa lời với bố vì ông ta bị bà vợ đánh đá hoàn toàn lấn át. Mỗi buổi tối làm xong mọi việc, cô thường ngồi nép mình ở một xó bếp nên bị tro than bám đầy người. Vì vậy, mọi người quen gọi cô là cô bé Lọ Lem.
Một hôm, có một hoàng tử trẻ tuổi tổ chức một cuộc dạ hội tưng bừng ở kinh đô. Hai cô em gái của Lọ Lem cũng được mời đến dự vì chẳng gì hai cô cũng là con nhà danh giá trong vùng. Sau khi trang điểm phấn son và diện những bộ áo quần thật diêm dúa, hai cô bước lên xe đi dạ hội. Lọ Lem chỉ còn biết ngẩn ngơ nhìn theo hai cô em cho đến lúc xe đi mất hút. Sau đó cô chạy vào trong bếp ôm mặt khóc nức nở.
Bỗng nhiên, một bà tiên xinh đẹp, hiền hậu hiện ra hỏi vì sao cô khóc. Lọ Lem thổn thức không nói lên lời. Bà tiên hiểu ngay và hỏi:
– Cháu muốn đi dự dạ hội của hoàng tử có phải không?
– Dạ, thưa bà vâng ạ!
– Được rồi, cháu là cô gái ngoan ngoãn và thực đáng yêu! Bà sẽ sửa soạn cho cháu đi dự hội. Cháu hãy ra vườn hái cho bà một quả bí đỏ vào đây!
Cô bé Lọ Lem ra vườn hái quả bí đỏ to nhất, đẹp nhất đem vào. Bà tiên bổ quả bí ra, nạo hết ruột đi và đập nhẹ chiếc đũa thần vào quả bí, tức khắc một cỗ xe dát vàng chói lọi hiện ra.
Tiếp đó bà đến chỗ góc bếp xách cái bẫy chuột trong có sáu chú chuột nhắt đang mắc bẫy đem ra. Bà bảo Lọ Lem mở hé chiếc của bẫy và cứ mỗi chú chuột chạy ra bà lại dùng chiếc đũa thần đập nhẹ vào đầu biến chú ta thành một con ngựa bạch cao lớn, đẹp đẽ; thế là có đủ một cỗ ngựa sáu con để kéo chiếc xe.
Còn thiếu một chàng đánh xe, bà bảo Lọ Lem ra phía sau nhà xách nốt chiếc bẫy chuột cống vào. Bà bắt một chú chuột cống lớn nhất, dùng đũa thần biến chú ta thành một anh chàng đánh xe khỏe mạnh, bảnh trai với bộ ria mép sang nhất trên đời.
Xong đâu đấy, bà quay lại nhìn Lọ Lem, rồi lấy đũa thần đập nhẹ vào bộ quần áo cũ rách, nhem nhuốc của cô đang mặc. Lập tức nó biến thành một bộ xiêm áo cực kỳ lộng lẫy, lóng lánh đầy kim cương, vàng ngọc. Bà lại vẩy đũa một cái, đôi giày kim tuyến nạm ngọc xinh xắn hiện ra. Thế là mọi việc sửa soạn đã tươm tất.
Tiễn Lọ Lem đi, bà tiên căn dặn cô đừng đi quá mười hai giờ khuya, vì quá giờ đó cô sẽ gặp điều chẳng lành. Lọ Lem hứa sẽ nhớ lời bà dặn và cô hớn hở bước lên cỗ xe đưa thẳng cô đến kinh đô dự hội.
Cỗ xe ngựa cực kỳ sang trọng vừa đưa cô bé Lọ Lem tới trước cung vua, lính canh cổng vào báo, hoàng tử vội vàng chạy ra đưa tay đỡ cô thiếu nữ xinh đẹp tuyệt trần bước xuống xe và dẫn nàng vào trong phòng dạ hội.
Cả căn phòng rộng lớn choáng lộng ánh đèn ngũ sắc đang nhộn nhịp, tưng bừng trong các điệu khiêu vũ bỗng im lặng như tờ. Mọi người ngẩn ra say sưa ngắm nghía nàng công chúa đẹp như tiên sa mà không ai biết họ tên.
Hoàng tử mời thiếu nữ ngồi vào chỗ vinh dự nhất để cùng chàng thưởng thức mọi thứ hoa thơm quả quý nhất trên đời. Sau đó, hoàng tử mời nàng cùng khiêu vũ. Nàng nhảy rất duyên dáng và lịch sự, khiến mọi người lại càng hết lời ca tụng.
Lọ Lem dự dạ hội mãi đến mười hai giờ kém một khắc mới lễ phép cáo từ hoàng tử và rảo bước ra xe về nhà. Về đến nhà, cô xin phép bà tiên tối mai cho đi dự một buổi dạ hội nữa vì cô được hoàng tử khẩn khoản mời. Một lúc lâu sau, hai cô em mới về. Một cô khoe với Lọ Lem:
“Nếu chị được đến dự dạ hội thì chị phải vui sướng biết chừng nào: có một nàng công chúa đẹp nhất trần gian đã đến dự hội đêm này!”.
Tối hôm sau, hai cô em lại đi dạ hội và cô bé Lọ Lem cũng đi. Đêm nay cô còn xinh đẹp, lộng lẫy hơn đêm trước bội phần. Còn hoàng tử thì cứ xoắn xít ở bên khiến cô mải vui đến nỗi quên cả lời bà tiên căn dặn. Lúc biết đã muộn giờ, cô mới hốt hoảng vội vã ra về, chạy nhanh như một con sóc. Hoàng tử hớt hải chạy theo nhưng không đuổi kịp.
Trong lúc vội vã bỏ chạy, Lọ Lem để rớt lại một chiếc giày. Hoàng tử liền nhặt lấy đem về phòng dạ hội. Còn Lọ Lem vừa chạy vụt ra khỏi hoàng cung lên xe đi chừng nửa dặm thì chuông đồng hồ lớn ở kinh đô điểm mười hai tiếng.
Ảnh minh họa.
Cỗ xe bỗng biến thành quả bí đỏ lăn lóc bên vệ đường. Đàn ngựa lại trở thành lũ chuột. Quần áo lộng lẫy lại hóa ra rách rưới lem luốc như cũ. Chỉ có mỗi một chiếc giầy bà tiên cho là vẫn còn nguyên. Cứ thế Lọ Lem chạy bở hơi tai về đến tận nhà.
Về phần hoàng tử, sau khi nhặt được chiếc giày xinh đẹp, chàng chỉ ngẩn ngơ ngồi ngắm nghía chiếc giày, để mặc khách khứa cứ việc vui chơi cho tới quá khuya.
Mấy ngày sau, chàng sai lính đi rao khắp nơi loan báo cả nước biết: cô gái nào ướm chân đi vừa chiếc giày hoàng tử nhặt được thì sẽ được chàng cưới làm vợ. Các cô gái trong nước đủ các hạng người đều xin ướm thử: từ các thiếu nữ con nhà giàu sang đến con gái các quan lớn nhỏ ai cũng hy vọng được làm vợ hoàng tử, nhưng chẳng cô nào ướm vừa chiếc giày nhỏ nhắn xinh xắn đó. Cả hai cô em Lọ Lem cũng đành buồn rầu, thất vọng.
Ông bố Lọ Lem ngắm nghía mãi chiếc giày, chợt bảo cô bé Lọ Lem ướm thử xem sao thì quả nhiên chân nàng đặt vào chiếc giày vừa vặn như khuôn đúc, và làm cho chiếc giày đẹp lên bội phần. Mọi người càng sửng sốt hơn khi thấy Lọ Lem rút trong túi áo ra để xỏ thêm vào chân kia một chiếc giày thứ hai giống hệt chiếc giày ướm thử này.
Đúng lúc đó, bà tiên hiền hậu chợt hiện ra cầm chiếc đũa thần đập nhẹ lên bộ quần áo xấu xí của Lọ Lem, quần áo của cô tức khắc lại biến thành lộng lẫy, khuôn mặt cô vụt trở nên tươi đẹp một cách kì lạ. Hai cô em liền nhận ra chị mình chính là nàng công chúa xinh đẹp, đáng yêu mà hai cô đã gặp ở dạ hội. Hai cô bỗng cảm thấy ăn năn, hối hận vô cùng về cách đối xử với chị từ trước tới nay.
Thế là hoàng tử cho xe đến rước Lọ Lem vào cung, và xin phép vua cha tổ chức lễ cưới. Lọ Lem vốn là một cô gái xinh đẹp lại rộng lượng và thương người. Nàng cũng đón hai cô em vào cung và gả cho hai viên quan trẻ tuổi có tài cán của triều đình.
Từ đó, hai cô thay đổi hẳn tâm tính và trở nên nhân từ, tốt bụng như cô chị. Và cũng từ đó, chẳng ai còn gọi cô chị là cô bé Lọ Lem nữa.
Nàng công chúa tóc mây
Nội dung tiếng Anh
There once lived a man and his wife, who had long wished for a child, but in vain. Now there was at the back of their house a little window which overlooked a beautiful garden full of the finest vegetables and flowers; but there was a high wall all round it, and no one ventured into it, for it belonged to a witch of great might, and of whom all the world was afraid.
One day that the wife was standing at the window, and looking into the garden, she saw a bed filled with the finest rampion; and it looked so fresh and green that she began to wish for some; and at length she longed for it greatly. This went on for days, and as she knew she could not get the rampion, she pined away, and grew pale and miserable. Then the man was uneasy, and asked, “What is the matter, dear wife?”
“Oh,” answered she, “I shall die unless I can have some of that rampion to eat that grows in the garden at the back of our house.” The man, who loved her very much, thought to himself, “Rather than lose my wife I will get some rampion, cost what it will.” So in the twilight he climbed over the wall into the witch’s garden, plucked hastily a handful of rampion and brought it to his wife.
She made a salad of it at once, and ate of it to her heart’s content. But she liked it so much, and it tasted so good, that the next day she longed for it thrice as much as she had done before; if she was to have any rest the man must climb over the wall once more.
So he went in the twilight again; and as he was climbing back, he saw, all at once, the witch standing before him, and was terribly frightened, as she cried, with angry eyes, “How dare you climb over into my garden like a thief, and steal my rampion! it shall be the worse for you!”
“Oh,” answered he, “be merciful rather than just, I have only done it through necessity; for my wife saw your rampion out of the window, and became possessed with so great a longing that she would have died if she could not have had some to eat.” Then the witch said,“If it is all as you say you may have as much rampion as you like, on one condition – the child that will come into the world must be given to me. It shall go well with the child, and I will care for it like a mother.”
Ảnh minh họa.
In his distress of mind the man promised everything; and when the time came when the child was born the witch appeared, and, giving the child the name of Rapunzel (which is the same as rampion), she took it away with her.
Rapunzel was the most beautiful child in the world. When she was twelve years old the witch shut her up in a tower in the midst of a wood, and it had neither steps nor door, only a small window above. When the witch wished to be let in, she would stand below and would cry,
“Rapunzel, Rapunzel!Let down your hair!”
Rapunzel had beautiful long hair that shone like gold. When she. heard the voice of the witch she would undo the fastening of the upper window, unbind the plaits of her hair, and let it down twenty ells below, and the witch would climb up by it.
After they had lived thus a few years it happened that as the King’s son was riding through the wood, he came to the tower; and as he drew near he heard a voice singing so sweetly that he stood still and listened. It was Rapunzel in her loneliness trying to pass away the time with sweet songs.
The King’s son wished to go in to her, and sought to find a door in the tower, but there was none. So he rode home, but the song had entered into his heart, and every day he went into the wood and listened to it. Once, as he was standing there under a tree, he saw the witch come up, and listened while she called out,
“O Rapunzel, Rapunzel!Let down your hair.”
Then he saw how Rapunzel let down her long tresses, and how the witch climbed up by it and went in to her, and he said to himself, “Since that is the ladder I will climb it, and seek my fortune.” And the next day, as soon as it began to grow dusk, he went to the tower and cried,
“O Rapunzel, Rapunzel!Let down your hair.”
And she let down her hair, and the King’s son climbed up by it. Rapunzel was greatly terrified when she saw that a man had come in to her, for she had never seen one before; but the King’s son began speaking so kindly to her, and told how her singing had entered into his heart, so that he could have no peace until he had seen her herself.
Then Rapunzel forgot her terror, and when he asked her to take him for her husband, and she saw that he was young and beautiful, she thought to herself, “I certainly like him much better than old mother Gothel,” and she put her hand into his hand.
She said: “I would willingly go with thee, but I do not know how I shall get out. When thou comest, bring each time a silken rope, and I will make a ladder, and when it is quite ready I will get down by it out of the tower, and thou shalt take me away on thy horse.” They agreed that he should come to her every evening, as the old woman came in the day-time.
So the witch knew nothing of all this until once Rapunzel said to her unwittingly, “Mother Gothel, how is it that you climb up here so slowly, and the King’s son is with me in a moment?”
“O wicked child,” cried the witch, “what is this I hear! I thought I had hidden thee from all the world, and thou hast betrayed me!” In her anger she seized Rapunzel by her beautiful hair, struck her several times with her left hand, and then grasping a pair of shears in her right – snip, snap – the beautiful locks lay on the ground.
And she was so hard-hearted that she took Rapunzel and put her in a waste and desert place, where she lived in great woe and misery.The same day on which she took Rapunzel away she went back to the tower in the evening and made fast the severed locks of hair to the window-hasp, and the King’s son came and cried,
“Rapunzel, Rapunzel!Let down your hair.”
Then she let the hair down, and the King’s son climbed up, but instead of his dearest Rapunzel he found the witch looking at him with wicked glittering eyes.
“Aha!” cried she, mocking him, “you came for your darling, but the sweet bird sits no longer in the nest, and sings no more; the cat has got her, and will scratch out your eyes as well! Rapunzel is lost to you; you will see her no more.”
The King’s son was beside himself with grief, and in his agony he sprang from the tower: he escaped with life, but the thorns on which he fell put out his eyes. Then he wandered blind through the wood, eating nothing but roots and berries, and doing nothing but lament and weep for the loss of his dearest wife.
So he wandered several years in misery until at last he came to the desert place where Rapunzel lived with her twin-children that she had borne, a boy and a girl. At first he heard a voice that he thought he knew, and when he reached the place from which it seemed to come Rapunzel knew him, and fell on his neck and wept.
And when her tears touched his eyes they became clear again, and he could see with them as well as ever. Then he took her to his kingdom, where he was received with great joy, and there they lived long and happily.
Nội dung tiếng Việt
Ngày xưa có hai vợ chồng nhà kia không có con, họ mong rằng ngày kia trời sẽ thương cảnh ngộ họ. Nhìn qua cửa sổ sau nhà thì thấy một mảnh vườn tuyệt đẹp, trồng toàn hoa thơm, các loại rau lạ.
Mọi người đều biết đó là mảnh vườn của một mụ phù thủy nên không ai dám trèo tường vào vườn.Một hôm, nhìn qua cửa sổ đằng sau nhà, người vợ thấy ở luống rau kia có loại rau mọc tươi mơn mởn, từ đó bà trở nên thèm được ăn thứ rau đó.
Cơn thèm ngày càng tăng, rồi một hôm, đang đứng bên cửa sổ người vợ thấy choáng váng cả người và ngã lăn ra đất. Thấy vợ tái nhợt nằm đó, chồng lại bên và hỏi:
– Em yêu, em sao vậy?
Người vợ đáp:
– Trời, nếu em không được ăn một bữa rau ba lăng trồng ở vườn sau nhà chắc em chết mất.Chồng rất thương vợ nên nghĩ:
“Tại sao lại để vợ mình chết nhỉ, cứ liều sang lấy, đến đâu thì đến.”
Đợi trời xẩm tối, chồng trèo tường lẻn vào vườn lấy rau ba lăng về cho vợ. Vợ nấu ăn thật ngon lành. Rồi hôm sau vợ lại càng thấy thèm rau ba lăng và năn nỉ chồng đi lấy nữa.Đợi trời xẩm tối, người chồng vào, vừa mới trèo qua tường đặt chân xuống đất thì đứng ngay trước mặt chàng là mụ phù thủy, chàng hoảng sợ, mụ nhìn chàng với con mắt bực tức và nói:
– Ngươi cả gan thật đấy, dám vào vườn ta hái trộm rau ba lăng. Ngươi sẽ biết tay ta.
Người đàn ông đáp:
– Trời, thương tình tôi với, chỉ vì thương vợ quá nên mới có chuyện hái trộm rau, vợ tôi nhìn thấy rau non mơn mởn nên thèm, thèm đến nỗi có thể chết đi được.
Mụ bớt giận và nói:
– Ngươi có thể hái rau ba lăng như ngươi muốn, nhưng với điều kiện, đứa con vợ ngươi đẻ phải giao cho ta nuôi, ta chăm sóc nó như con đẻ của ta.Trong lúc hoảng sợ người chồng đồng ý tất cả.
Đến khi người vợ sinh con, mụ phù thủy tới đòi, đặt tên đứa bé là Rapunzel – rau ba lăng – rồi mụ bế đứa bé đi luôn. Rapunzel lớn lên nom rất dễ thương. Năm Rapunzel mười hai tuổi, mụ phù thủy nhốt em ở trong một cái tháp không có bậc lên hay cửa để ra vào. Mỗi khi muốn vào tháp mụ phù thủy phải gọi:
– Rapunzel, Rapunzel, ta muốn leo lên. Bện thả tóc xuống.
Rapunzel có bộ tóc dài óng mượt, mái tóc vàng nom cứ tưởng những sợi vàng ròng. Mỗi khi nghe giọng mụ phù thủy gọi, Rapunzel gỡ mái tóc dài ra, buộc một đầu vào chiếc móc ở tháp và thả đầu kia xuống, tóc Rapunzel dài chạm đất, mụ phù thủy đu theo mái tóc mà lên tháp.
Nhiều năm trôi qua, một ngày kia có hoàng tử cưỡi ngựa đi ngang qua, chàng nghe thấy có tiếng hát vang ra từ trong tháp, chàng dừng ngựa để nghe. Đó là tiếng hát của Rapunzel, nàng hát cho đỡ buồn. Hoàng tử tìm đường vào trong tháp nhưng không thấy cửa ra vào. Chàng ra về nhưng lòng còn bâng khuâng nhớ người có giọng hát hay. Và từ đó ngày nào hoàng tử cũng tới gần tháp để nghe hát.
Ảnh minh họa.
Một hôm, trong lúc hoàng tử đang đứng sau một gốc cây cổ thụ thì thấy mụ phù thủy bước tới gần tháp gọi với lên:
– Rapunzel, Rapunzel.Ta muốn leo lên. Bện thả tóc xuống. Rapunzel thả bím tóc xuống, mụ phù thủy leo lên.
Hoàng tử nghĩ: “Phải chăng đó chính là cái thang để leo lên tháp? Ta cũng thử một lần xem sao.”
Ngày hôm sau, đợi lúc trời xấm tối, hoàng tử tới gần tháp gọi với lên:
– Rapunzel, Rapunzel.Ta muốn leo lên. Bện thả tóc xuống.Bím tóc được thả xuống, hoàng tử leo lên. Rapunzel chưa từng gặp người đàn ông nào trong đời nên rất hoảng sợ. Hoàng tử vui vẻ, nhã nhặn, dùng lời lẽ nhẹ nhàng kể cho Rapunzel nghe rằng chàng từ khi nghe nàng hát đến giờ lòng lúc nào cũng khao khát được gặp người hát.
Rapunzel dần dần tĩnh tâm lại. Hoàng tử hỏi nàng liệu có thể sống bên nàng được không, nàng thấy chàng đẹp trai, khỏe mạnh nên cũng rất ưng, nàng đặt bàn tay mình vào trong lòng bàn tay chàng và nói:
– Em cũng rất muốn đi cùng với anh, nhưng em không biết làm cách nào để tụt xuống chân tháp. Nếu như mỗi lần đến thăm em, anh mang cho em một bó tơ, em lấy tơ bện thành dây chão, khi nào dây chão bện xong em sẽ tụt xuống chân tháp, anh đón em lên ngựa và hai ta cùng đi.
Hai người hẹn với nhau, rằng cứ chiều tối chàng lại tới, vì ban ngày mụ phù thủy tới. Mụ phù thủy hoàn toàn không biết chuyện hò hẹn giữa hoàng tử và Rapunzel. Một hôm Rapunzel hỏi:- Bà Gothel ơi, cháu hỏi bà nhé, tại sao kéo bà lên tháp cháu thấy nặng hơn là kéo hoàng tử.
Mụ phù thủy liền la mắng:
– Ái chà, mày là quân vô đạo, mày nói gì vậy, tao tưởng tao đã cách ly mày với thế giới bên ngoài rồi, không ngờ mày còn có thể đánh lừa được cả tao.Trong cơn tức giận, mụ túm tóc Rapunzel, lôi giật và tay trái ghì Rapunzel, tay phải cầm kéo cắt tóc, xoạt, xoạt – những bím tóc óng mượt rơi xuống đất.
Mụ vẫn chưa hả giận, mụ đưa Rapunzel tới một miền hoang vu cằn cỗi để nàng phải sống trong cảnh thường xuyên bị đói khát dằn vặt.Giờ đây mụ phù thủy ngồi trong tháp, mụ cột chặt bím tóc vào móc ở bên cửa sổ, khi hoàng tử tới và gọi: “Rapunzel, Rapunzel.Ta muốn leo lên.
Bện thả tóc xuống.” Bím tóc được thả xuống, hoàng tử leo lên. Tới nơi chàng không thấy Rapunzel thương yêu, chỉ thấy mụ phù thủy có cặp mắt trợn trừng dữ tợn.
Mụ cười vang nhạo chàng:
– Ái chà chà, ngươi tính đến đón người thương chứ gì, nhưng con chim ấy đâu còn ở trong tổ, nó cũng chẳng còn ca hát được nữa, mèo đã bắt nó đi rồi. Còn ngươi, mắt sẽ bị gai đâm mù, ngươi sẽ không bao giờ nhìn thấy Rapunzel, đối với ngươi hình ảnh Rapunzel thế là hết.
Trong lúc choáng váng hoàng tử nhảy từ trên tháp cao xuống bụi gai, bị gai đâm mù cả hai mắt, chàng đi lang thang trong rừng sâu, bới đào rễ cây, củ các loại và hái dâu rừng để ăn.
Chàng vừa đi vừa than khóc nhớ người yêu.Chàng đi hết nơi này tới nơi khác, sống cuộc đời lang thang như vậy mấy năm trời, cuối cùng chàng tới miền hoang vu kia, nơi Rapunzel cùng hai con đang sống – nàng sinh được một trai, một gái.
Nghe tiếng nàng gọi con chàng ngờ ngợ và cứ hướng tiếng người nói đi tới, khi chàng đến gần, Rapunzel nhận ngay ra và ôm choàng lấy chàng mà khóc. Hai giọt lệ rỏ xuống mắt chàng, làm cho mắt chàng sáng ra, chàng nhìn được như xưa.
Chàng cùng nàng và các con trở về vương quốc của mình. Họ được đón tiếp trọng thể trong niềm vui chung của mọi người. Từ đó hai người sống bên nhau trong bình an và hạnh phúc.
Lợi ích khi cho trẻ học tiếng anh qua truyện cổ tích
Đối với việc dạy học tiếng Anh thiếu nhi, có rất nhiều phương pháp dạy khác nhau. Trẻ nhỏ học tiếng Anh qua truyện cổ tích là phương pháp được chứng minh về mặt hiệu quả và đang áp dụng phổ biến trên toàn Thế giới.
Cách thức ít tốn kém, có thể áp dụng được mọi lúc mọi nơi, giúp trẻ gia tăng vốn từ vựng một cách tự nhiên, đồng thời hình thành thói quen đọc, trau dồi khả năng tư duy và tính sáng tạo. Giúp bé giải tỏa sức ép với các bài học trên lớp.
Những câu chuyện cổ tích song ngữ giúp trẻ gia tăng vốn từ vựng một cách tự nhiên, đồng thời hình thành thói quen đọc, trau dồi khả năng tư duy và tính sáng tạo.
Nguồn: http://thoidaiplus.suckhoedoisong.vn/top-3-truyen-co-tich-song-ngu-ve-cac-nang-cong-chu…
Bầu tiên là câu chuyện cổ tích rất ý nghĩa về tấm lòng nhân hậu, vị tha về lòng tốt của những người luôn biết giúp đỡ những người khác mặc dù sống trong …
Theo Hạ Mây (thoidaiplus.suckhoedoisong.vn)