Vào 17h mỗi ngày, bên khung cửa sổ tầng 10 của một tòa chung cư ở Hà Đông, tấm rèm lại được vén lên. Từ chiếc xe lăn, bà Đỗ Quỳnh Lê lặng lẽ hướng mắt về phía hoàng hôn, ngắm nhìn ánh mặt trời nhuộm vàng cả thành phố. Suốt hai năm qua, khoảnh khắc ấy đã trở thành liều thuốc tinh thần quý giá, giúp người phụ nữ mắc căn bệnh ALS được sống lại những ký ức về một thời còn có thể tự do đi lại và hoạt động như bao người bình thường.
Nhìn vào cỗ máy hỗ trợ giao tiếp bằng ánh mắt đặt trước mặt, bà Lê mất khoảng 30 giây để soạn thảo và truyền tải những điều muốn nói. “Xin chào các bạn phóng viên báo Dân trí”, một giọng nói máy móc vang lên, thay lời cho người phụ nữ đã mất đi khả năng phát âm. Cũng chính nhờ thiết bị này, bà đã tự tay nhắn tin hẹn chúng tôi một tuần trước đó. Đối với bà Lê, ALS là một căn bệnh nghiệt ngã hơn cả ung thư, bởi y học thế giới vẫn chưa tìm ra nguyên nhân và phác đồ điều trị hiệu quả. Bệnh nhân sẽ dần mất đi khả năng vận động, giọng nói, bị “đóng băng” trong chính cơ thể mình. Trước số phận, họ chỉ có hai lựa chọn: buông xuôi chấp nhận hoặc kiên cường chiến đấu để mỗi ngày còn lại trở nên ý nghĩa.



